Thử đặt mình ở những hoàn cảnh khác thử xem sao?
– Một người nghèo đói
– Một người bị câm
– Một người bị điếc
– Một người bị mù
– Một người đang bị căn bệnh ung thư dày vò
– Một người đang hấp hối
Thấy sao? Ôi thật kinh khủng, huhuhu ta thật đen đủi…
Nhưng
– Người nghèo nói, tôi nghèo nhưng còn may là trời cho tôi khỏe mạnh
– Người câm nghĩ, tôi câm nhưng còn may là trời cho tôi cơ thể đẹp đẽ.
– Người điếc nghĩ mình vẫn còn nhìn thấy mọi thứ tuyệt vời(ánh sáng, mây, núi, những người tôi yêu thương).
– Người mù: tôi vẫn nghe những âm thanh thật tuyệt, những lời nói ngọt ngào!
– Người bệnh: Tôi thật khổ, nhưng tôi đã có khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời.
– Người hấp hối: giờ tôi rất hạnh phúc vì chưa bao giờ tôi khát khao được sống đến thế, tôi yêu cuộc sống, cả những khó khăn nhất, nếu còn thời gian, tôi sẽ vui vẻ mà vượt qua tất cả.
Còn tôi nghĩ: ôi sao ta thật quá hạnh phúc thế này mà ta không biết.
Từng giác quan trên cơ thể ta đều để tận hưởng những điều tuyệt vời nhất mà khi không có ta mới cảm nhận rõ nhất.
Cuộc sống có vô vàn hoàn cảnh khác nhau, vô vàn con người khác nhau,vô vàn chuyện khác nhau. Nhưng ai cũng có được thứ quí giá nhất là trái tim yêu thương và cái đầu biết suy nghĩ như thế nào để yêu thương nhiều nhất. Yêu… mọi thứ chính là đang tận hưởng mọi thứ bằng tất cả những giác quan, những gì ta có.