Sau những chuyện vừa qua, tôi nhận ra mình còn quá non nớt, như con ngựa non háo đá, yếu kém mà lại tự tin quá mức không chịu tiếp thu, chuyện gì cũng nghĩ mình biết sẽ làm như thế nào mà, chuyện gì cũng cho rằng mình cố gắng hoặc thông minh hoặc cương quyết là sẽ làm được thôi, chuyện gì cũng cứ thích là được, không thích là không làm,…
Để rồi không nhận ra thực chất mình không mạnh mẽ như mình từng nghĩ, mình sống chiều lụy tình cảm, mình đã rất ích kỉ, chỉ biết mình, ai thương mình thì mình tốt lại mà không nâng niu vun đắp những mối quan hệ đã có, không mở rộng những mối quan hệ cần thiết và thậm chí hờ hững với những người quan trọng nhất, luôn luôn quan tâm lo lắng cho mình, cho mình tất cả và luôn đón nhận mình dù mình có lầm lỗi gì, đó chính là ba má, anh hai, gia đình thân yêu. Cứ lo cho thỏa thích cái bản thân, cái tham vọng rồi thòi gian cũng cứ thế mà vụt qua, cho là sẽ được nhiều thứ(tiền bạc, danh vọng), nhưng đến khi gặp chuyện mới biết rõ nhất tình yêu thương chân thật mới cần nhất, mới bền vững nhất.
Nếu hấp hối thì những câu hỏi hay những tiền tài, danh vọng,… có còn ý nghĩa gì không? Không, ta nghĩ đến những người thân yêu và ta đã yêu họ như thế nào? Ta có hối hận vì không có được xe hơi nhà lầu, vì không có được vị trí nào đó,…ko? Hay hối hận vì ta làm ai đó buồn, vì chưa kịp yêu… cuộc sống này.
Được sống là quí báu biết bao, sao ta cứ đi con đường đau khổ, chán nản.
Lúc không có sức khỏe mới quí sức khỏe, lúc không còn tình yêu mới trọng tình yêu, lúc không còn thời gian mới quí trọng cuộc sống!
Ta buồn vì ta nghĩ ta còn dư dật thời gian.
02
Th10
Nếu ta không còn thời gian để sống, mọi điều rắc rối trên đời này còn chăng?
Posted by HeoCon in Nhật ký |
No Comments